lời vọng cổ
Xin chia sẻ với quý độc giả lời bài tân cổ giao duyên rất dễ thương nằm trong album Tình Xuân 3 với sự trình bày của 3 nữ ca sỹ xinh đẹp Thùy Trang, Hà Phương và Yến Khoa (nghệ danh cũ của ca sỹ Hoàng Châu). Đây là một trong những bài tân cổ giao duyên hiếm hoi có đủ 6 câu.
MỜI ANH VỀ THĂM QUÊ EM
Tân nhạc: Thùy Linh
Lời vọng cổ: Minh Tân
TÂN NHẠC
Bình minh sáng tươi quê em ruộng lúa bao la đầy đồng
Gió nhè nhẹ lay ngả nghiêng cành lúa trổ bông
Bờ đê đọng sương ướt mướt
Trời xanh nhởn nhơ chim ca
Líu lo tung tăng nắng mai chan hòa
Ơi hò ơi hò ơi ơi hò ơi
Em mời anh ghé thăm chốn đây một lần
Mời mời anh về quê em
Có tiếng ca đậm tình
Tiếng ca trìu mến đậm tình quê hương
Mời anh đến thăm quê em mùa lúa chín vui rộn ràng
Tiếng hò hò lơ ngày vui gặt hái rền vang
Đẹp áo bà ba trắng xóa
Bàn tay dịu dàng nhanh nhanh
Cắt nhánh lúa thơm ngát hương hai mùa
Ơi hò ơi hò ơi ơi hò ơi
Vui là vui bước em trĩu nặng đường về
Nhịp nhàng khoan hò khoan khoan
Gánh lúa nhanh về làng
Những đêm trời sáng nhịp chày khua vang
Những đêm trời sáng nhịp chày khua vang
Những đêm trời sáng...nhịp chày khua vang.
VỌNG CỔ
CÂU 1
Ánh nắng lung linh trải dài trên đồng lúa đang mùa đươm bông nở rộ...
Ngọn gió heo may nhẹ lay xào xạc như âm vang khúc hát ân...tình.
Sông nước phù sa vun đắp đôi bờ
Nghiêng bóng nước hàng dừa thơ mộng, anh hãy một lần dừng lại Bến Tre
Sẽ không quên người em gái thơ ngây, áo trắng bà ba tóc xõa vai gầy.
Điểm nụ cười cho đôi má thêm duyên, nón lá nghiêng vành qua cầu tre lắc lẻo.
CÂU 2
Đây những chiếc bánh do tay em gói, dậy sớm thức khuya quạt lửa canh nồi.
Bánh lá gói đậu xanh thơm béo nước dừa.
Hạt nếp trắng trong thơm nồng lá dứa, ngon ngọt đậm đà hương vị miền quê.
Anh hãy một lần dừng lại quê em, cảm thông được tình người chơn chất.
Chợt bỗng dưng em thẹn thùng cúi mặt, có lẽ tại vì anh đắm đuối nhìn em.
CÂU 3
Dân quê em thật lòng mến khách, dù người xa lạ chân trời góc biển.
Vẫn xem dường như đã thân quen, phiên chợ đông bao người tấp nập.
Trên bến dưới thuyền rộn rã tiếng cười vui, lời đã ngọt xin anh đừng từ chối.
Người tạm gác hành trang xin dừng bước lại, ngắm phong cảnh hữu tình miền sông nước quê em.
Anh hãy trút bụi đường vai áo, dạo lúc chợ đông vui như trẩy hội xuân về
TÂN NHẠC
Ơi hò ơi hò ơi ơi hò ơi
Em mời anh ghé thăm chốn đây một lần
Mời mời anh về quê em
Có tiếng ca đậm tình
Tiếng ca trìu mến đậm tình quê hương
Mời anh đến thăm quê em mùa lúa chín vui rộn ràng
Tiếng hò hò lơ ngày vui gặt hái rền vang
Đẹp áo bà ba trắng xóa
Bàn tay dịu dàng nhanh nhanh
Cắt nhánh lúa thơm ngát hương hai mùa
Ơi hò ơi hò ơi ơi hò ơi
Vui là vui bước em trĩu nặng đường về
Nhịp nhàng khoan hò khoan khoan
Gánh lúa nhanh về làng
Những đêm trời sáng nhịp chày khua vang
VỌNG CỔ
CÂU 4
Đêm sáng trăng thanh lấp lánh trời cao muôn vì tinh tú.
Trầm bỗng khua vang tiếng chày gõ nhịp thương quá quê hương đất rộng sông...dài
Một nắng hai sương tay lấm chân bùn.
Đổ giọt mồ hôi trên đồng ruộng lúa, cuộc sống thanh bần nhưng trăng sáng vô tư.
Mùa lúa vàng đồng hòa tiếng hát miên man, mỗi hạt lúa là niềm vui chan chứa.
Cuộc sống yên vui nơi miền quê lai láng, cây trái xanh tươi trĩu nặng trên cành.
CÂU 5
Trên mảnh đất quê em trải rộng, Chợ Lách Mỏ Cày Bình Đại Ba Tri.
Rồi ngược xuôi Châu Thành Thạnh Phú, tiếng hát hò vàng mùa gặt hái đong đầy.
Tiếng sáo du dương của trẻ mục đồng.
Cảnh vật như thơ khi chiều nhạt nắng, quyện khói lam chiều bên bếp lửa nhà tranh
Một chiếc thuyền ngư phủ giăng câu, cánh cò trắng tìm về nơi tổ ấm.
Đẹp biết bao quê hương em bình dị, tha thiết mời anh với cả chung tình.
LÝ CÁI MƠN
Về Giồng Trôm, người đi vẫn nhớ.
Phảng phất vương môi ngọt ngào đắm say hồn ai
Sẽ không quên lần đã nếm hương thơm kẹo dừa
Quà anh mua gửi về người thân, quê Bến Tre nơi nào hơn.
Nơi xứ dừa nức danh tiếng kẹo dừa ngon.
Mùa sâu riêng vườn cam nhãn chín, nếm thử đi anh cây vườn Cái Mơn oằn sai.
Suốt quanh năm vườn cho trái chín ngon tuyệt vời.
Bờ đê xanh nối về làng quê, vang tiếng ai đùa vui.
Cô gái làng gánh đôi lúa nặng oằn vai.
CÂU 6
Bến Tre có hàng dừa đang nghiêng mình soi bóng, như vầng thơ dành tô điểm cho đời.
Đón anh đến với quê em, xứ dừa trĩu nặng lúa đồng chín thơm.
Tình quê nồng thắm thiết tha, mời anh bánh lá gói lòng nhớ thương.
Một bài ca vọng cổ rất hay viết về người mẹ, dựa theo nhật ký của chú Nguyễn Chiến Bình, tác giả Võ Nguyễn Huê Hồng đã viết nên những lời ca cổ đầy cảm xúc. NSND Trọng Hữu đã trình bày rất thành công bài ca này.
NÓI LỐI
Khi bóng chiều chen lạnh cuối rừng sâu
Người lính trẻ thoáng nghe lòng xao động
Hướng mắt xa xăm về chân trời cao rộng
Hình bóng quê nhà ẩn hiện dưới màn sương
Ầu ơ...
Chiều chiều nghe tiếng nhái kêu
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều
LÝ BA TRI
Hoàng hôn cảnh sắc nên thơ
Khúc nhạc não lòng tràn dâng nỗi nhớ
Miền quê thấp thoáng xa xa
Bên mái tranh nghèo mắt mẹ chờ mong
Thương đứa con xa nhà thăm tháng bận hành quân
Thương đứa con xa nhà thăm tháng bận hành quân
CÂU 1
Mẹ ơi có phải nỗi chờ mong sánh tựa núi sông dạt dào tình yêu nước.
Dù năm tháng gian lao dù mưa bom bão đạn mẹ vẫn thiết tha chờ đợi buổi tao phùng.
Con nguyện xứng danh truyền thống anh hùng
Giã từ trường lớp xa thầy xa bạn, con lại lên đường nối bước cha ông. (-)
Nơi tiền phương con hăng hái lập công, chiến đấu hy sinh vì tự do độc lập.
Dù khó khăn thử thách nguy nan con vẫn kiên cường xông lên phía trước.
CÂU 2
Rừng U Minh những chiều mưa gợi nhớ, nhớ lắm mẹ ơi hình bóng quê nhà.
Êm ái lời ru bên vòng tay mẹ hiền hòa.
Nỗi sục sôi thù nhà nợ nước, cậu bé mới mười ba tuổi đầu đã trở thành chiến sĩ giải phóng quân.(-)
Biết tự hào cầm súng đấu tranh, và rất đỗi hờn căm trước cảnh hy sinh của đồng đội.
Biết xót thương bao đồng bào vô tội đang bị đọa đày dưới ách nô lệ lầm than.
NÓI LỐI
Sau trận đánh công đồn năm ấy
Nơi căn cứ một mình trằn trọc nỗi niềm thương
Rừng U Minh tràm thơm ngát mùi hương
Nghe tiếng mưa rơi mà chạnh lòng người lính trẻ
NAM AI
Lắng nghe...
Vẳng đâu đây, nỗi nhớ âm thầm
Hòa lẫn tiếng dế ngâm, như khúc nhạc não lòng.
Kỷ niệm thời thơ ấu hồn nhiên
Đậm tình ấm áp thân thương
Con ước ao ngày sum họp gia đình
Để được báo hiếu mẹ cha
Nhớ mùa thu lịch sử năm nào
Nơi đầu làng mẹ tiễn cha đi
Giương cao ngọn cờ hồng
Vì tổ quốc hi sinh
Con hướng về quê hương đất mẹ
Tìm dư âm một chút thâm tình.
Để xua tan nỗi u buồn, trong những tháng ngày xa quê.
CÂU 5
Những năm tháng xa xôi dủ ở nơi đâu con vẫn nhớ về quê mẹ.
Mỗi lúc hành quân dừng chân con viết vội trang nhật ký buồn vui thắm đượm máu tim...mình
Ôi từng chữ từng trang theo suốt cuộc hành trình.
Con thầm hỏi vì sao gia đình ta không một ngày sum họp, vì đâu mà con không được báo hiếu mẹ cha.
Vì đâu cứ mãi kéo dài sự cách xa, vì đâu mẹ cạn khô nước mắt khi hay tin đứa con hi sinh dù đó không phải là sự thật.
Tất cả đều do giặc thù xâm lược và bè lũ tay sai bạo ác tham tàn.
LÝ CON SÁO
Thuở ấu thơ con phải sống nương nhờ nhà dân.
Áo không được lành cơm chẳng được no, vì cha mẹ bận công tác xa.
Phát huy truyền thống anh hùng chúng con học tập nên người.
Lòng nguyện thề làm người con hiếu trung tung cánh chim bốn phương trời xa.
Khi tổ quốc cần là chúng con hiến dâng, dẫu khó khăn cũng không từ nan.
CÂU 6
Mấy mươi năm trên đường xuôi ngược, con luôn khắc ghi lời nhắn nhủ thâm tình. (-)
Chiến đấu hy sinh vì mục tiêu cao cả, bình yên hạnh phúc đến muôn nhà.
Vững niềm tin con hành quân vào trận mới, tiến bước dưới cờ vì đảng vì dân.
Đêm Lễ Hội là một sáng tác của tác giả Huỳnh Bê, nói về vẻ đẹp của vùng đất Trà Vinh trong lễ hội cúng trăng (Ok Om Bok)của đồng bào Khmer Nam Bộ, bài vọng cổ này đã được NSND Trọng Phúc trình bày rất tình cảm.
NÓI LỐI
Tôi về Trà Vinh đêm lễ hội cúng trăng
Lòng lâng lâng niềm riêng chưa cạn tỏ
Muốn nói với em những điều còn bỏ ngỏ
Lời nói chân tình sâu lắng tự con tim
CÂU 1
Anh muốn nói với em bằng tất cả niềm riêng từ con tim chân thành sâu kín.
Rằng anh đã yêu mặt nước hồ xanh êm đềm phẳng lặng yêu hàng dầu ao vuông dầm mình trong mưa nắng bão tố phong ba vẫn sừng sững với quê...nhà.
Yêu tiếng nhạc ngũ âm tha thiết đậm đà.
Đôi tay em dịu dàng bên ánh lửa, điệu Lâm Thôn làm xao xuyến lòng anh. (-)
Đến một lần sao lòng thấy bâng khuâng, quê hương với những ngôi chùa mái cong cong cổ kính.
Đất nặng ơn người cái nghĩa thủy chung, anh nặng ơn người Trà Vinh chung thủy.
CÂU 2
Qua bao cuộc biển dâu luôn vững chí như hàng dầu xanh sừng sững với quê nhà.
Tiếng em ca nghe tha thiết đậm đà.
Dìu dặt âm ba vút ngàn như sơn ca buổi sáng, nghe ấm lòng câu hát ơi bòn ơi. (-)
Mai anh đi rồi chắc đêm sẽ chơi vơi, nhớ lắm đồng quê nhớ người em gái nhỏ.
Đêm cúng trăng kỷ niệm đầu còn đó, phum sóc đợi anh về cho thỏa nhớ mong.
NÓI LỐI
Kỷ niệm êm đềm anh giữ mãi cho em.
Không gian chìm trong tiếng đàn đêm tha thiết.
Hàng dầu cao nghiêng mình soi bóng nước.
Anh nắm tay em hẹn buổi tao phùng.
CÂU 5
Anh sẽ về lại phum sóc thân thương thăm ao Bà Om của quê hương Trà Vinh yêu mến,
Về để nghe con tim mình một lần xao xuyến một thoáng bên nhau bao kỷ niệm...êm...đềm.
Cho anh được gọi nơi đây hai tiếng quê nhà.
Nơi có nhiều bà mẹ già đã nhiều đêm thức trắng, nhớ thương chồng và những đứa con xa. (-)
Trà Vinh ơi mảnh đất tôi qua, ngày đầu gặp nhau em e thẹn mời tôi ăn cốm dẹp.
Nếp mới thơm thơm tình quê hương xứ sở, ai nỡ phụ tình quê nỡ quên cội quên nguồn.
CÂU 6
Tôi về đêm hội cúng trăng, êm êm tiếng nhạc thăng trầm thiết tha,
Dịu dàng nghe tiếng em ca, hồ lai gợn nước trăng tà rung rung.
Dẫu chưa một lần anh nói yêu em, nhưng anh thấy trong mắt em chứa đựng tình yêu trong đó.
Chân chất hiền hòa chỉ nơi em mới có, người con gái Khmer anh thật dạ mến thương.
Tảo tần một nắng hai sương, em như hoa thắm tỏa hương cho đời. (-)
Về Trà Vinh đêm lễ hội cúng trăng, lòng lâng lâng lời riêng chưa cạn tỏ.
Anh sẽ nói yêu em tiếng yêu còn bỏ ngỏ, lời nói chân thành xuất phát tự con tim.
Tác giả: Ngô Hồng Khanh
NÓI LỐI
Lúa níu đôi chân, chân bám đất
Tôi về miền hạ dưới mưa rơi
Bâng khuâng ai trỗi bài vọng cổ
Khoan nhặt đầy vơi tiếng cuộc đời
Cần Đước ơi tôi về đây vẫn đất bám đôi chân mưa tuôn miền hạ, mưa thương nhớ ai mưa dài theo sóng lúa rơi xuống lời ca đẫm ướt cung...đàn.
Đàn chuyển cung xuân, câu ca xưa còn chan chứa nỗi niềm.
Lý ngựa ô nam tiếng vó ngựa phi qua Chợ Trạm, hay tiếng gió căng buồm thuyền lướt sóng phương Nam.
Tiếng mái dầm khuya vượt Vàm Cỏ, khúc giang nam lưu thủy trường ai xuôi Rạch Kiến Chợ Đào.
Em hát lý qua cầu trăng rụng xuống trăng trôi, bối rối lòng tôi gạo nàng thơm vương mái tóc.
Mỗi khúc ca ngân một nỗi lòng lữ thứ, mỗi tiếng đàn buông một giọt máu phong trần.
Bao hạt gạo trắng thơm mấy cung bậc bỗng trầm.
Trong khói bom cay trên vành đai Rạch Kiến, cây lúa Chợ Đào vẫn ngậm sữa trổ bông.
Thương ải nhạn sương buồn mờ mịt khúc chiêu quân, mưa Mỹ Lệ cung đàn xưa rưng ngấn lệ.
Ai hát khúc Nam Ai thuyền ai xa xứ, kinh Nước Mặn mình về thuyền cũ đã về chưa.
NÓI LỐI
Ầu....ơ...ghe anh đỏ mũi xanh lườn
Ở trên Gia Định
Ầu...ơ...ở trên Gia Định
...xuống vườn thăm em
Long Hựu cù lao ba nhánh sông quê trôi về biển rộng, sáng nhớ chiều thương cửa biển mờ sương mưa chan nắng gội cho câu hát quê hương vời vợi tâm...tình.
Câu hát tương tư mình nhớ thương mình.
Khúc năm cung sóng xô vàm Nhựt Tảo, rừng dừa nước chuyển mình nhuộm sắc rừng thương.
Cần Đước quê nghèo dân ấp dân lân, máu nghĩa sĩ nghĩa nhân thắm đỏ.
Nghèo cạp đất, chết vùi thây trong đất, hát nữa đi em cung oán thuở đoạn trường.
Cần Đước ơi! Tôi về đây đi giữa cơn mưa, mưa buốt lạnh tiếng tơ lòng sưởi ấm.
Càng thương lắm những bàn tay rám nắng, khảy cung đàn gieo hạt thắm đồng xanh.
Tay cầm cày cầm súng thuở chiến tranh, hồn chiến sĩ hóa tâm hồn nghệ sĩ.
Mưa miền hạ rơi dài theo sóng lúa, rơi xuống hồn tôi câu hát đượm tình người.
Về miền hạ vui mùa tôm no ấm, thương kiếp nghèo xưa cạp đất đáy sông sâu.
Mưa miền hạ lúa nàng thơm thơm ngát, ai trỗi cung đàn đẫm ướt tim tôi.
Xin gửi tới quý độc giả lời bài vọng cổ rất hay của soạn giả Kiên Giang, từng được nữ danh ca Thanh Nga trình bày rất thành công.
Khi Rừng Sim Thay Lá
Tác giả: Kiên Giang
NÓI LỐI
Rừng sim thay lá non rồi
Hiu hiu gió bấc sụt sùi lòng em
Em là sơn nữ rừng sim tím
Gùi trái sim bán chợ kinh kỳ
Em đã yêu tráng sĩ tự bao ngày
Khi nhớ người em thổi khèn sơn cước.
VỌNG CỔ
CÂU 1
Khi tiếng khèn giữa đồi sim vừa dứt, em thoáng mơ qua ánh lửa bóng… ai… về…
Treo chiếc khèn lên phênh vách, em vội bước ra hè.
Em ngỡ người tráng sĩ của lòng em, vừa buộc cương ngựa ở cầu thang. (-)
Nhưng khi ánh lửa bừng lên, sáng soi miền sơn dã.
Em chỉ thấy mấy chiếc lá kè đong đưa, như nếp quân kỳ tung bay trong gió.
CÂU 2
Đồi sim đã thay sắc tím mấy hôm rồi.
Chiều chiều cỡi ngựa lên đồi. Lặng nhìn khói lá thành mây trên trời.
Lòng em nương giữa khói mây. Cho chàng nhìn thấy khói quê mà tìm. (-)
Tìm người ở đỉnh đồi sim. Chiều chiều cỡi ngựa đợi tin quân về.
Hoa sim đã nở tím đồi. Nhưng không ai hái để cài tóc em.
NÓI LỐI
Ngày đi anh hẹn khi rừng thay lá
Sẽ trở về ấp ủ đóa hoa rừng
Quét lá khô em nhúm lửa hồng
Nhưng không sưởi ấm lòng băng giá
VỌNG CỔ
CÂU 4
Vì mấy phen rừng sim thay lá, mà tráng sĩ xông pha muôn dặm… chưa… về….
Em là sơn nữ còn thơ, anh là tráng sĩ kinh kỳ.
Người sơn nữ vốn mộc mạc ngây thơ, khi đã yêu thì yêu đậm đà tha thiết. (-)
Nhưng em có biết người miền Kinh, có thật tình yêu sơn nữ.
Hay mải mê bóng sắc gái giàu sang, rồi phụ rẫy đóa hoa rừng.
CÂU 5
Em không phải là nàng Tô Thị trông chồng
Hóa thành hình đá vọng phu, nhưng nếu chàng phụ rẫy đóa hoa rừng.
Thì em sẽ lên đỉnh đồi sim, mà khóc một mối tình tan vỡ
bằng dòng huyết lệ. Cho đến khi nào niềm đau khổ, biến em thành đá vọng phu (-)
Rồi một chiều hành quân qua thôn bản cũ, anh sẽ xuống ngựa.
Ở đồi sim xưa để chiêm bái tượng đá của người sơn nữ chung tình.
CÂU 6
Vì quá nhớ thương em mới mơ ước hão huyền. Chứ em vẫn biết người tráng sĩ miền Kinh.
Vẫn yêu âm thầm sơn nữ rừng sim. Nhưng vì nợ nước, vì nạn sứ quân
Chàng còn xông lướt giữa đám ba quân. Nhưng mấy mùa rừng thay lá.
Anh vẫn chống gươm bên phiến đá mơ bóng hình em trong khói lam chiều (-)
Tình em gởi áng mây trôi. Khi rừng thay lá nhớ ai sa trường.
Em tuy là đóa hoa rừng. Chỉ yêu tráng sĩ anh hùng Việt Nam.
Đây là một trích đoạn rất hay trong tuồng cải lương "Tình Thù Rực Nắng" của soạn giả Nguyên Thảo, trong đó có câu vọng cổ hơi dài từng được nghệ sĩ Dũng Nhí thể hiện rất ấn tượng trên truyền hình, xin được chia sẻ với quý độc giả mộ điệu.
TÌNH THÙ RỰC NẮNG
Tác giả: Nguyên Thảo
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG
Nhìn ngoài trời quạnh hiu, ta đứng đây nghe lòng đắng cay.
Từ đâu bão giông mang về, bao nhiêu uất hận u buồn tê tái.
Giờ này người nơi đâu, có hay chăng cho lòng của ta.
Mà đêm đêm từng đêm nghe nhói đau trong lòng một mối tình thương đau.
Giờ này người nơi đâu, có thấu cho ta, vương vấn trong lòng, cuộc đời vương mang, chua xót trong tim người hỡi người ơi.
Thôi hết rồi mối duyên đầu tình ta bẽ bàng mãi mong chờ.
Nhớ thuở bên nhau anh ngậm ngùi nhìn em đắm đuối say mê nay còn đâu nữa.
Giấc mơ tươi đẹp thôi hết rồi người ơi.
Nhắc để thêm chi cho lòng anh thêm nhói đau.
CÂU 9
Em ơi đã từ lâu anh vạch chiếc lá xanh tìm vầng trăng sáng rồi chốc lát nữa đây khi mây tan chị Hằng ló dạng tôi là một kẻ cô đơn lạc vào ảo mộng nhưng khi đã lỡ trót yêu ai đã lỡ trót yêu ai yêu người con gái rồi một chiều đông tôi nghe lòng mình tê tái khi bước vào yêu ca bài ca thương nhớ tôi yêu cô gái thanh xuân giờ đây cách biệt đôi ngả đôi nơi nhờ bóng chim câu gửi gấm tâm...tình.
Đời tôi cần một tình yêu trong suốt cuộc hành trình.
Năm nay tôi vừa tròn ba mươi tuổi, ba mươi năm rồi buồn bã biết bao nhiêu (-)
Có lẽ hình hài này đã làm cho người ta ghê sợ, bởi gương mặt xấu xí vô duyên.
Khi đối diện cùng họ, họ ngoảnh mặt khinh khi, không lẽ trời sanh ta ra nhằm vì sao cô độc.
CÂU 6
Hải Miên ơi nàng không yêu tôi tôi biết, cho nên đã gục đầu buồn bã trước mùa xuân.
Xuân năm nay chắc có gì đổi khác, nên vẫn nắng hồng nên hoa lá thắm màu xanh.
Có khác chăng, khác chăng trong lòng tôi có một cái gì vương vấn.
Một khoảng trống cô đơn ngự vào cơ thể, nằng nặng thương thương vương vấn tâm hồn. (-)
Nếu bảo rằng em chẳng yêu tôi, mất em rồi đời tôi vô nghĩa.
Ôi tình yêu thật là mai mỉa, tôi yêu người mà người chẳng yêu tôi.
Lời Vọng Cổ Mai Xa Rừng Em Có Nhớ Gì Không
Lời vọng cổ bài ca Mai Xa Rừng Em Có Nhớ Gì Không. Đây là một bài ca được nữ nghệ sĩ Diễm Thu trình bày rất thành công.
Sáng tác nhạc : Vũ Lang
Thơ: Song Hảo
Lời vọng cổ: Lê Sơn

NHẠC
Mai xa rừng em có nhớ gì không?
Câu hỏi đơn sơ sao làm em bối rối.
Nếu không cùng anh đi dọc đường biên giới, em đâu hay rừng nhiều hoa thơm...
Mai xa rừng em biết nói gì đây?
Nghe nhớ bâng khuâng bao chiều mưa biên giới.
Khi bóng quân đi nghe xôn xao lá rừng.
Trong tiếng hạt mưa rơi, ai hát bài ca vui... Sao nhớ hoài anh... ơi...
VỌNG CỔ
CÂU 1
Nếu không đi cùng anh trong chiều mưa biên giới, không để gai vướng chân và cỏ may đan áo em đâu hay rừng lắm hoa thơm ngào ngạt... lưng… đồi...
Câu hỏi đơn sơ sao lòng em xúc động bồi hồi.
Nhớ đoàn quân đi trong đêm ba lô nặng trĩu. Nghe xôn xao lá rừng chào đón tiễn đưa. (-)
Những giọt mưa thành nốt nhạc trên lưng, người chiến sĩ hát bài ca ra trận.
Cho cuộc đời mát dịu xanh trong, cho tình yêu lứa đôi hồng tươi sắc thắm.
CÂU 2
Em biết nói gì đây
Khi xa rừng có nhiều hoa thơm bóng mát, có con suối xanh trong dào dạt tình đời.
Con suối nhận mang đi rồi trả lại về nguồn.
Những tình yêu quê hương đất nước, những bông lúa vàng oằn nặng đôi vai. (-)
Nghe tiếng chim rừng hót mê say, để lòng em vướng va vấn vít.
Biết nói gì đây chỉ một lần, môt lần gặp gỡ sao nhớ hoài anh ơi...
NHẠC
Có phải anh bóng mát của rừng, nơi chở che bao dung thầm lặng.
Từng cụm hoa mai nhạt, con suối mến thương, cho tiếng chim về hót mê say.
Mai xa rừng em có nhớ gì không? Sao câu hỏi cứ đan hoài trong trí.
Như bông cỏ may giữ chân người ở lại, em biết nỗi nhớ rừng hay nỗi nhớ ai.
Em biết nỗi nhớ rừng hay nỗi nhớ... ai…
Em biết nỗi nhớ rừng hay nỗi nhớ... ai…
CÂU 5
Anh ơi có phải anh là bóng mát của rừng để cho bao cuộc đời trú mưa trú nắng, như mái nhà yêu thương thầm lặng...yên... lành.
Thầm lặng bao dung mà sâu nặng nghĩa tình.
Anh là con suối mát trong cho bao cuộc đời tắm mát, là con sông hiền hòa chở nước ngọt phù sa. (-)
Em nghe trong lòng rộn rã khúc dân ca, hát về người chiến sĩ ngày đêm đi giữ nước.
Nhớ cánh rừng nhớ từng con suối nhỏ, nhớ chùm hoa sim tím ấm chân trời.
NHẠC
Mai xa rừng em có nhớ gì không? Sao câu hỏi cứ đan hoài trong trí.
Như bông cỏ may giữ chân người ở lại, em biết nói nhớ rừng hay nỗi nhớ ai.
Em biết nói nhớ rừng hay nỗi nhớ ai.
CÂU 6
Câu hỏỉ cứ làm em bối rối, nghe bồi hồi nhớ nhớ thương thương.
Tiếng chim rừng cứ vui hót mê say, từng cánh hoa chớm nở giữa lưng đồi. (-)
Thương anh nhiều em biết nói gì đây? Để ngày mai em rời xa biên giới, trở lại quê hương với lòng mong đợi.
Nhớ một chiều nào mình soi bóng... bên nhau./.
Một bài vọng cổ rất hay của tác giả Trần Xuân Linh nói về tình yêu đôi lứa một thời cơ cực, qua hình ảnh hoa lục bình, đồng ruộng quê nghèo , dòng kinh Lâm Trung Thiên...
Nghệ sĩ Trọng Hữu đã trình bày bài ca cổ này rất thành công, nhưng hiện nay bài ca cổ này ít được biết tới.
MÀU HOA TÍM BÂNG KHUÂNG
Tác giả: Trần Xuân Linh
NÓI LỐI
Hoa lục bình cũng lá xanh và màu hoa tím
Mà ai gọi là hoa bâng khuâng
Để gợi lòng tôi bao niềm nhung nhớ
CÂU 1
Nhớ cái xóm Lâm Trung Thiên ngày xưa buồn heo hút nhớ bờ đập đầu kinh con nước đôi bờ bên cao bên thấp.
Có mái lá đơn sơ dưới tàn đước và người con gái bên sông để tôi ôm ấp nỗi niềm riêng cùng kỷ vật em trao ngày ấy quá thân...tình
Có gì đâu chỉ một cành hoa tím lục bình.
Chiều ở ruộng về tôi ghé xuồng qua đập, em quá giang rồi để lại một cành hoa. (-)
Nhà hai đứa đôi bờ chớ phải xa đâu, bụng để ý mà lòng chẳng biết làm sao nói.
Từ chiều ấy em trao cành hoa tím bâng khuâng, để anh chợt nghe lòng lâng lâng thương nhớ.
CÂU 2
Nhưng giặc Mỹ kéo về xóm nhỏ Lâm Trung Thiên, chúng ruồng bố rồi đốt mái nhà yêu dấu.
Cụm đước rùng mình theo những tiếng gươm đao, dòng kinh nhỏ phủ mờ khói trắng.
Không thấy đôi bờ và nhịp cầu nhỏ qua kinh.
Nghe tiếng mẹ sụt sùi bởi chìm trong khói lửa, nhưng mái tranh còn đâu nữa giữa tro tàn...
Lòng bỗng rưng rưng khi nhìn mắt mẹ lệ thắm đôi hàng.
Rồi lối xóm dựng lại mái nhà đơn sơ ấy, để che cho mẹ khỏi nắng mưa mà chờ đợi người xa. (-)
Cha chưa về nhưng cũng được tin, thơ dặn mẹ cứ yên lòng chờ đợi.
Và anh nghe lòng dâng nỗi buồn vời vợi, chúng đã đốt của anh rồi cành hoa tím bâng khuâng.
NÓI LỐI
Bờ đập Lâm Trung Thiên cũng con nước đôi bờ bên cao bên thấp
Cụm đước năm xưa còn đây quanh ngôi nhà lưu luyến
Ngói đỏ chang chang giữa nắng hè
Cũng hoa lục bình tim tím dọc bờ kinh
Chỉ một nhịp cầu qua sông ai chưa bắc
CÂU 5
Bốn năm xa quê với nỗi niềm riêng ngày xưa trăn trở để ngày về nghe ấm áp niềm vui trong lời mẹ kể.
Thôn xóm rầm ran trong mùa gặt hái có bóng ai qua trên bờ kinh ấy cho tôi mơ dáng người xưa và một cành hoa tím...hôm...nào.
Xóm nhỏ tôi ơi những năm xa lòng vẫn nghe thương nhớ rạt rào.
Để thầm trách mình sao ngày xưa không nói, không biết em có nhớ về những lúc xa nhau.
Mẹ nói ngày con lên đường rồi mấy tháng sau, nó từ giã mẹ đi làm liên lạc.
Rồi sau giải phóng nó về trên công tác, khi hỏi thăm con đôi mắt cứ ngập ngừng.
CÂU 6
Ôi cánh hoa lục bình màu tím đơn sơ bồng bềnh trôi giữa đôi bờ thương nhớ.
Có ai gọi cánh hoa vừa đi vừa nở, tôi chỉ nghe lòng trăn trở bâng khuâng.
Cúm núm kêu chiều rồi mấy bận, mẹ còn bơi xuồng vớt lục bình bón ruộng Thần Nông.
Mùa gọi mùa hai vụ lúa oằn bông, xóm nhỏ Lâm Trung Thiên chung lòng vào hợp tác.
Thấy mùa vui anh mơ ngày hai đứa chào cô bác và gọi tên em thuyền ơi ngày hạnh phúc đôi mình. (-)
Chờ nhau hoài ngày vui ta có nhau, áo cưới em may tím màu hoa lục bình xưa ấy.
Có giặc nào ngăn lòng ta thương nhớ, nhớ nhau hoài dù xa cách vẫn gần nhau.