Skip to content

Lời vọng cổ Màu Hoa Tím Bâng Khuâng

Một bài vọng cổ rất hay của tác giả Trần Xuân Linh nói về tình yêu đôi lứa một thời cơ cực, qua hình ảnh hoa lục bình, đồng ruộng quê nghèo , dòng kinh Lâm Trung Thiên...

Nghệ sĩ Trọng Hữu đã trình bày bài ca cổ này rất thành công, nhưng hiện nay bài ca cổ này ít được biết tới.

MÀU HOA TÍM BÂNG KHUÂNG

Tác giả: Trần Xuân Linh

NÓI LỐI

Hoa lục bình cũng lá xanh và màu hoa tím

Mà ai gọi là hoa bâng khuâng

Để gợi lòng tôi bao niềm nhung nhớ

CÂU 1

Nhớ cái xóm Lâm Trung Thiên ngày xưa buồn heo hút nhớ bờ đập đầu kinh con nước đôi bờ bên cao bên thấp.

Có mái lá đơn sơ dưới tàn đước và người con gái bên sông để tôi ôm ấp nỗi niềm riêng cùng kỷ vật em trao ngày ấy quá thân...tình

Có gì đâu chỉ một cành hoa tím lục bình.

Chiều ở ruộng về tôi ghé xuồng qua đập, em quá giang rồi để lại một cành hoa. (-)

Nhà hai đứa đôi bờ chớ phải xa đâu, bụng để ý mà lòng chẳng biết làm sao nói.

Từ chiều ấy em trao cành hoa tím bâng khuâng, để anh chợt nghe lòng lâng lâng thương nhớ.

CÂU 2

Nhưng giặc Mỹ kéo về xóm nhỏ Lâm Trung Thiên, chúng ruồng bố rồi đốt mái nhà yêu dấu.

Cụm đước rùng mình theo những tiếng gươm đao, dòng kinh nhỏ phủ mờ khói trắng.

Không thấy đôi bờ và nhịp cầu nhỏ qua kinh.

Nghe tiếng mẹ sụt sùi bởi chìm trong khói lửa, nhưng mái tranh còn đâu nữa giữa tro tàn...

Lòng bỗng rưng rưng khi nhìn mắt mẹ lệ thắm đôi hàng.

Rồi lối xóm dựng lại mái nhà đơn sơ ấy, để che cho mẹ khỏi nắng mưa mà chờ đợi người xa. (-)

Cha chưa về nhưng cũng được tin, thơ dặn mẹ cứ yên lòng chờ đợi.

Và anh nghe lòng dâng nỗi buồn vời vợi, chúng đã đốt của anh rồi cành hoa tím bâng khuâng.

NÓI LỐI

Bờ đập Lâm Trung Thiên cũng con nước đôi bờ bên cao bên thấp

Cụm đước năm xưa còn đây quanh ngôi nhà lưu luyến

Ngói đỏ chang chang giữa nắng hè

Cũng hoa lục bình tim tím dọc bờ kinh

Chỉ một nhịp cầu qua sông ai chưa bắc

CÂU 5

Bốn năm xa quê với nỗi niềm riêng ngày xưa trăn trở để ngày về nghe ấm áp niềm vui trong lời mẹ kể.

Thôn xóm rầm ran trong mùa gặt hái có bóng ai qua trên bờ kinh ấy cho tôi mơ dáng người xưa và một cành hoa tím...hôm...nào.

Xóm nhỏ tôi ơi những năm xa lòng vẫn nghe thương nhớ rạt rào.

Để thầm trách mình sao ngày xưa không nói, không biết em có nhớ về những lúc xa nhau.

Mẹ nói ngày con lên đường rồi mấy tháng sau, nó từ giã mẹ đi làm liên lạc.

Rồi sau giải phóng nó về trên công tác, khi hỏi thăm con đôi mắt cứ ngập ngừng.

CÂU 6

Ôi cánh hoa lục bình màu tím đơn sơ bồng bềnh trôi giữa đôi bờ thương nhớ.

Có ai gọi cánh hoa vừa đi vừa nở, tôi chỉ nghe lòng trăn trở bâng khuâng.

Cúm núm kêu chiều rồi mấy bận, mẹ còn bơi xuồng vớt lục bình bón ruộng Thần Nông.

Mùa gọi mùa hai vụ lúa oằn bông, xóm nhỏ Lâm Trung Thiên chung lòng vào hợp tác.

Thấy mùa vui anh mơ ngày hai đứa chào cô bác và gọi tên em thuyền ơi ngày hạnh phúc đôi mình. (-)

Chờ nhau hoài ngày vui ta có nhau, áo cưới em may tím màu hoa lục bình xưa ấy.

Có giặc nào ngăn lòng ta thương nhớ, nhớ nhau hoài dù xa cách vẫn gần nhau.