Skip to content

Lời Vọng Cổ Xoài Đôi

Đây là một bài tân cổ rất hay của tác giả Kha Tuấn, viết về vùng đất Xoài Đôi (Long Trạch - Cần Đước) nơi có hình ảnh người mẹ tảo tần bán rau ngoài chợ và mối tình của chính tác giả với cô bạn học đã đi lấy chồng xa. Bài tân cổ này rất phổ biến và được rất nhiều thí sinh chọn làm tiết mục dự thi các chương trình giọng ca tài tử cải lương trong thập niên 2000. Người Làm Ruộng xin chia sẻ với quý vị độc giả lời bài tân cổ này:

XOÀI ĐÔI

TÁC GIẢ: KHA TUẤN

NÓI LỐI

Hai mươi năm xa quê, em lấy chồng xứ lạ

Ngã tư quê mình vẫn gọi Xoài Đôi

Vẫn cái chợ nhỏ ngày xưa gió cuốn mù bụi đỏ

Em kéo nón nửa vành che mái tóc phủ bờ vai

VỌNG CỔ

CÂU 1

Hai mươi năm cũng đã nhòa phai mối tình non dại cũ. Và gió bụi thời gian cũng làm tóc tôi nhuốm bạc lâu... rồi.

Em cũng đâu còn là cô gái quê vai nặng gánh rau chiều.

Chỉ có ngã tư Xoài Đôi vẫn chia đều đi bốn ngã, cho mỗi lần về tôi nhận lại tuổi thơ. (-)

Nên băn khoăn hoài trước cổng trường xưa, cây điệp già vẫn còn nguyên dáng nghiêng nghiêng trầm mặc.

Bên ao sen ngày nào đang mùa tàn tạ, mặt ao úa buồn như tiếc thương hương sắc...

CÂU 2

Nhưng em ơi sen tàn rồi lại nở, cho mặt ao lại đầy đặn tươi hồng.

Còn em ra đi sao biền biệt không về?

Thương má già nua đầu bạc trắng, vai gánh rau chiều mòn mỏi ngóng trông con. (-)

Nhớ ngày em lấy chồng tóc má hãy còn xanh, ba mất sớm cảnh nhà thêm trống vắng.

Ly rượu mừng mà tràn nước mắt, trước sân nhà màu nắng cũng rưng rưng...

NÓI LỐI

Đám cưới của em, đàng trai ở xa, lễ rước dâu không có

Má tủi buồn chỉ đưa con ra tới chợ Xoài Đôi

Ôi cái chợ nhỏ quê mình gió cuốn mù bụi đỏ

Má lại nghiêng nón nửa vành, che mái tóc cho em.

VỌNG CỔ

CÂU 5

Hai mươi năm mái tóc xuân xanh của thời con gái, từng tựa vào vai tôi dịu thơm như hương lúa trên... đồng.

Vẫn đằm thắm trong tôi thi vị mối tình đầu.

Dẫu tình yêu ấy mong manh chỉ còn là nỗi nhớ, bởi em không thể đợi chờ kẻ phiêu bạt như tôi. (-)

Thì em ơi cũng đừng quên ngã tư Xoài Đôi, tuổi thơ của chúng mình ở đó.

Là quê hương có tấm lòng mênh mông của má, là cơn gió ru ta yên ả mỗi trưa hè.

CÂU 6

Chiều nay về, tôi thấy má gánh rau, gánh rau nặng oằn trên lưng còng của má.

20 năm giữa dòng đời bươn chải, má đã phải gánh rau chiều đi bán thay em.

Để mỗi chuyến xe về dừng lại ở Xoài Đôi, má lại đứng đợi rồi thở dài nghe đau nhói.

Em ở đâu sao không về với má, dù có cay đắng hẩm hiu hay đang hạnh phúc bên chồng. (-)

Đừng vô tình như chiếc lá em ơi

Khi tàn rụng mới tìm về gốc cội

Ngã tư Xoài Đôi vẫn chia đều đi 4 ngã

Có ngã nào mà không dài rộng đợi chờ em./.