câu 6
Tác giả: Ngô Hồng Khanh
NÓI LỐI
Lúa níu đôi chân, chân bám đất
Tôi về miền hạ dưới mưa rơi
Bâng khuâng ai trỗi bài vọng cổ
Khoan nhặt đầy vơi tiếng cuộc đời
Cần Đước ơi tôi về đây vẫn đất bám đôi chân mưa tuôn miền hạ, mưa thương nhớ ai mưa dài theo sóng lúa rơi xuống lời ca đẫm ướt cung...đàn.
Đàn chuyển cung xuân, câu ca xưa còn chan chứa nỗi niềm.
Lý ngựa ô nam tiếng vó ngựa phi qua Chợ Trạm, hay tiếng gió căng buồm thuyền lướt sóng phương Nam.
Tiếng mái dầm khuya vượt Vàm Cỏ, khúc giang nam lưu thủy trường ai xuôi Rạch Kiến Chợ Đào.
Em hát lý qua cầu trăng rụng xuống trăng trôi, bối rối lòng tôi gạo nàng thơm vương mái tóc.
Mỗi khúc ca ngân một nỗi lòng lữ thứ, mỗi tiếng đàn buông một giọt máu phong trần.
Bao hạt gạo trắng thơm mấy cung bậc bỗng trầm.
Trong khói bom cay trên vành đai Rạch Kiến, cây lúa Chợ Đào vẫn ngậm sữa trổ bông.
Thương ải nhạn sương buồn mờ mịt khúc chiêu quân, mưa Mỹ Lệ cung đàn xưa rưng ngấn lệ.
Ai hát khúc Nam Ai thuyền ai xa xứ, kinh Nước Mặn mình về thuyền cũ đã về chưa.
NÓI LỐI
Ầu....ơ...ghe anh đỏ mũi xanh lườn
Ở trên Gia Định
Ầu...ơ...ở trên Gia Định
...xuống vườn thăm em
Long Hựu cù lao ba nhánh sông quê trôi về biển rộng, sáng nhớ chiều thương cửa biển mờ sương mưa chan nắng gội cho câu hát quê hương vời vợi tâm...tình.
Câu hát tương tư mình nhớ thương mình.
Khúc năm cung sóng xô vàm Nhựt Tảo, rừng dừa nước chuyển mình nhuộm sắc rừng thương.
Cần Đước quê nghèo dân ấp dân lân, máu nghĩa sĩ nghĩa nhân thắm đỏ.
Nghèo cạp đất, chết vùi thây trong đất, hát nữa đi em cung oán thuở đoạn trường.
Cần Đước ơi! Tôi về đây đi giữa cơn mưa, mưa buốt lạnh tiếng tơ lòng sưởi ấm.
Càng thương lắm những bàn tay rám nắng, khảy cung đàn gieo hạt thắm đồng xanh.
Tay cầm cày cầm súng thuở chiến tranh, hồn chiến sĩ hóa tâm hồn nghệ sĩ.
Mưa miền hạ rơi dài theo sóng lúa, rơi xuống hồn tôi câu hát đượm tình người.
Về miền hạ vui mùa tôm no ấm, thương kiếp nghèo xưa cạp đất đáy sông sâu.
Mưa miền hạ lúa nàng thơm thơm ngát, ai trỗi cung đàn đẫm ướt tim tôi.
Xin gửi tới quý độc giả lời bài vọng cổ rất hay của soạn giả Kiên Giang, từng được nữ danh ca Thanh Nga trình bày rất thành công.
Khi Rừng Sim Thay Lá
Tác giả: Kiên Giang
NÓI LỐI
Rừng sim thay lá non rồi
Hiu hiu gió bấc sụt sùi lòng em
Em là sơn nữ rừng sim tím
Gùi trái sim bán chợ kinh kỳ
Em đã yêu tráng sĩ tự bao ngày
Khi nhớ người em thổi khèn sơn cước.
VỌNG CỔ
CÂU 1
Khi tiếng khèn giữa đồi sim vừa dứt, em thoáng mơ qua ánh lửa bóng… ai… về…
Treo chiếc khèn lên phênh vách, em vội bước ra hè.
Em ngỡ người tráng sĩ của lòng em, vừa buộc cương ngựa ở cầu thang. (-)
Nhưng khi ánh lửa bừng lên, sáng soi miền sơn dã.
Em chỉ thấy mấy chiếc lá kè đong đưa, như nếp quân kỳ tung bay trong gió.
CÂU 2
Đồi sim đã thay sắc tím mấy hôm rồi.
Chiều chiều cỡi ngựa lên đồi. Lặng nhìn khói lá thành mây trên trời.
Lòng em nương giữa khói mây. Cho chàng nhìn thấy khói quê mà tìm. (-)
Tìm người ở đỉnh đồi sim. Chiều chiều cỡi ngựa đợi tin quân về.
Hoa sim đã nở tím đồi. Nhưng không ai hái để cài tóc em.
NÓI LỐI
Ngày đi anh hẹn khi rừng thay lá
Sẽ trở về ấp ủ đóa hoa rừng
Quét lá khô em nhúm lửa hồng
Nhưng không sưởi ấm lòng băng giá
VỌNG CỔ
CÂU 4
Vì mấy phen rừng sim thay lá, mà tráng sĩ xông pha muôn dặm… chưa… về….
Em là sơn nữ còn thơ, anh là tráng sĩ kinh kỳ.
Người sơn nữ vốn mộc mạc ngây thơ, khi đã yêu thì yêu đậm đà tha thiết. (-)
Nhưng em có biết người miền Kinh, có thật tình yêu sơn nữ.
Hay mải mê bóng sắc gái giàu sang, rồi phụ rẫy đóa hoa rừng.
CÂU 5
Em không phải là nàng Tô Thị trông chồng
Hóa thành hình đá vọng phu, nhưng nếu chàng phụ rẫy đóa hoa rừng.
Thì em sẽ lên đỉnh đồi sim, mà khóc một mối tình tan vỡ
bằng dòng huyết lệ. Cho đến khi nào niềm đau khổ, biến em thành đá vọng phu (-)
Rồi một chiều hành quân qua thôn bản cũ, anh sẽ xuống ngựa.
Ở đồi sim xưa để chiêm bái tượng đá của người sơn nữ chung tình.
CÂU 6
Vì quá nhớ thương em mới mơ ước hão huyền. Chứ em vẫn biết người tráng sĩ miền Kinh.
Vẫn yêu âm thầm sơn nữ rừng sim. Nhưng vì nợ nước, vì nạn sứ quân
Chàng còn xông lướt giữa đám ba quân. Nhưng mấy mùa rừng thay lá.
Anh vẫn chống gươm bên phiến đá mơ bóng hình em trong khói lam chiều (-)
Tình em gởi áng mây trôi. Khi rừng thay lá nhớ ai sa trường.
Em tuy là đóa hoa rừng. Chỉ yêu tráng sĩ anh hùng Việt Nam.
Đây là một trích đoạn rất hay trong tuồng cải lương "Tình Thù Rực Nắng" của soạn giả Nguyên Thảo, trong đó có câu vọng cổ hơi dài từng được nghệ sĩ Dũng Nhí thể hiện rất ấn tượng trên truyền hình, xin được chia sẻ với quý độc giả mộ điệu.
TÌNH THÙ RỰC NẮNG
Tác giả: Nguyên Thảo
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG
Nhìn ngoài trời quạnh hiu, ta đứng đây nghe lòng đắng cay.
Từ đâu bão giông mang về, bao nhiêu uất hận u buồn tê tái.
Giờ này người nơi đâu, có hay chăng cho lòng của ta.
Mà đêm đêm từng đêm nghe nhói đau trong lòng một mối tình thương đau.
Giờ này người nơi đâu, có thấu cho ta, vương vấn trong lòng, cuộc đời vương mang, chua xót trong tim người hỡi người ơi.
Thôi hết rồi mối duyên đầu tình ta bẽ bàng mãi mong chờ.
Nhớ thuở bên nhau anh ngậm ngùi nhìn em đắm đuối say mê nay còn đâu nữa.
Giấc mơ tươi đẹp thôi hết rồi người ơi.
Nhắc để thêm chi cho lòng anh thêm nhói đau.
CÂU 9
Em ơi đã từ lâu anh vạch chiếc lá xanh tìm vầng trăng sáng rồi chốc lát nữa đây khi mây tan chị Hằng ló dạng tôi là một kẻ cô đơn lạc vào ảo mộng nhưng khi đã lỡ trót yêu ai đã lỡ trót yêu ai yêu người con gái rồi một chiều đông tôi nghe lòng mình tê tái khi bước vào yêu ca bài ca thương nhớ tôi yêu cô gái thanh xuân giờ đây cách biệt đôi ngả đôi nơi nhờ bóng chim câu gửi gấm tâm...tình.
Đời tôi cần một tình yêu trong suốt cuộc hành trình.
Năm nay tôi vừa tròn ba mươi tuổi, ba mươi năm rồi buồn bã biết bao nhiêu (-)
Có lẽ hình hài này đã làm cho người ta ghê sợ, bởi gương mặt xấu xí vô duyên.
Khi đối diện cùng họ, họ ngoảnh mặt khinh khi, không lẽ trời sanh ta ra nhằm vì sao cô độc.
CÂU 6
Hải Miên ơi nàng không yêu tôi tôi biết, cho nên đã gục đầu buồn bã trước mùa xuân.
Xuân năm nay chắc có gì đổi khác, nên vẫn nắng hồng nên hoa lá thắm màu xanh.
Có khác chăng, khác chăng trong lòng tôi có một cái gì vương vấn.
Một khoảng trống cô đơn ngự vào cơ thể, nằng nặng thương thương vương vấn tâm hồn. (-)
Nếu bảo rằng em chẳng yêu tôi, mất em rồi đời tôi vô nghĩa.
Ôi tình yêu thật là mai mỉa, tôi yêu người mà người chẳng yêu tôi.
Lời Vọng Cổ Mai Xa Rừng Em Có Nhớ Gì Không
Lời vọng cổ bài ca Mai Xa Rừng Em Có Nhớ Gì Không. Đây là một bài ca được nữ nghệ sĩ Diễm Thu trình bày rất thành công.
Sáng tác nhạc : Vũ Lang
Thơ: Song Hảo
Lời vọng cổ: Lê Sơn

NHẠC
Mai xa rừng em có nhớ gì không?
Câu hỏi đơn sơ sao làm em bối rối.
Nếu không cùng anh đi dọc đường biên giới, em đâu hay rừng nhiều hoa thơm...
Mai xa rừng em biết nói gì đây?
Nghe nhớ bâng khuâng bao chiều mưa biên giới.
Khi bóng quân đi nghe xôn xao lá rừng.
Trong tiếng hạt mưa rơi, ai hát bài ca vui... Sao nhớ hoài anh... ơi...
VỌNG CỔ
CÂU 1
Nếu không đi cùng anh trong chiều mưa biên giới, không để gai vướng chân và cỏ may đan áo em đâu hay rừng lắm hoa thơm ngào ngạt... lưng… đồi...
Câu hỏi đơn sơ sao lòng em xúc động bồi hồi.
Nhớ đoàn quân đi trong đêm ba lô nặng trĩu. Nghe xôn xao lá rừng chào đón tiễn đưa. (-)
Những giọt mưa thành nốt nhạc trên lưng, người chiến sĩ hát bài ca ra trận.
Cho cuộc đời mát dịu xanh trong, cho tình yêu lứa đôi hồng tươi sắc thắm.
CÂU 2
Em biết nói gì đây
Khi xa rừng có nhiều hoa thơm bóng mát, có con suối xanh trong dào dạt tình đời.
Con suối nhận mang đi rồi trả lại về nguồn.
Những tình yêu quê hương đất nước, những bông lúa vàng oằn nặng đôi vai. (-)
Nghe tiếng chim rừng hót mê say, để lòng em vướng va vấn vít.
Biết nói gì đây chỉ một lần, môt lần gặp gỡ sao nhớ hoài anh ơi...
NHẠC
Có phải anh bóng mát của rừng, nơi chở che bao dung thầm lặng.
Từng cụm hoa mai nhạt, con suối mến thương, cho tiếng chim về hót mê say.
Mai xa rừng em có nhớ gì không? Sao câu hỏi cứ đan hoài trong trí.
Như bông cỏ may giữ chân người ở lại, em biết nỗi nhớ rừng hay nỗi nhớ ai.
Em biết nỗi nhớ rừng hay nỗi nhớ... ai…
Em biết nỗi nhớ rừng hay nỗi nhớ... ai…
CÂU 5
Anh ơi có phải anh là bóng mát của rừng để cho bao cuộc đời trú mưa trú nắng, như mái nhà yêu thương thầm lặng...yên... lành.
Thầm lặng bao dung mà sâu nặng nghĩa tình.
Anh là con suối mát trong cho bao cuộc đời tắm mát, là con sông hiền hòa chở nước ngọt phù sa. (-)
Em nghe trong lòng rộn rã khúc dân ca, hát về người chiến sĩ ngày đêm đi giữ nước.
Nhớ cánh rừng nhớ từng con suối nhỏ, nhớ chùm hoa sim tím ấm chân trời.
NHẠC
Mai xa rừng em có nhớ gì không? Sao câu hỏi cứ đan hoài trong trí.
Như bông cỏ may giữ chân người ở lại, em biết nói nhớ rừng hay nỗi nhớ ai.
Em biết nói nhớ rừng hay nỗi nhớ ai.
CÂU 6
Câu hỏỉ cứ làm em bối rối, nghe bồi hồi nhớ nhớ thương thương.
Tiếng chim rừng cứ vui hót mê say, từng cánh hoa chớm nở giữa lưng đồi. (-)
Thương anh nhiều em biết nói gì đây? Để ngày mai em rời xa biên giới, trở lại quê hương với lòng mong đợi.
Nhớ một chiều nào mình soi bóng... bên nhau./.
Một bài vọng cổ rất hay của tác giả Trần Xuân Linh nói về tình yêu đôi lứa một thời cơ cực, qua hình ảnh hoa lục bình, đồng ruộng quê nghèo , dòng kinh Lâm Trung Thiên...
Nghệ sĩ Trọng Hữu đã trình bày bài ca cổ này rất thành công, nhưng hiện nay bài ca cổ này ít được biết tới.
MÀU HOA TÍM BÂNG KHUÂNG
Tác giả: Trần Xuân Linh
NÓI LỐI
Hoa lục bình cũng lá xanh và màu hoa tím
Mà ai gọi là hoa bâng khuâng
Để gợi lòng tôi bao niềm nhung nhớ
CÂU 1
Nhớ cái xóm Lâm Trung Thiên ngày xưa buồn heo hút nhớ bờ đập đầu kinh con nước đôi bờ bên cao bên thấp.
Có mái lá đơn sơ dưới tàn đước và người con gái bên sông để tôi ôm ấp nỗi niềm riêng cùng kỷ vật em trao ngày ấy quá thân...tình
Có gì đâu chỉ một cành hoa tím lục bình.
Chiều ở ruộng về tôi ghé xuồng qua đập, em quá giang rồi để lại một cành hoa. (-)
Nhà hai đứa đôi bờ chớ phải xa đâu, bụng để ý mà lòng chẳng biết làm sao nói.
Từ chiều ấy em trao cành hoa tím bâng khuâng, để anh chợt nghe lòng lâng lâng thương nhớ.
CÂU 2
Nhưng giặc Mỹ kéo về xóm nhỏ Lâm Trung Thiên, chúng ruồng bố rồi đốt mái nhà yêu dấu.
Cụm đước rùng mình theo những tiếng gươm đao, dòng kinh nhỏ phủ mờ khói trắng.
Không thấy đôi bờ và nhịp cầu nhỏ qua kinh.
Nghe tiếng mẹ sụt sùi bởi chìm trong khói lửa, nhưng mái tranh còn đâu nữa giữa tro tàn...
Lòng bỗng rưng rưng khi nhìn mắt mẹ lệ thắm đôi hàng.
Rồi lối xóm dựng lại mái nhà đơn sơ ấy, để che cho mẹ khỏi nắng mưa mà chờ đợi người xa. (-)
Cha chưa về nhưng cũng được tin, thơ dặn mẹ cứ yên lòng chờ đợi.
Và anh nghe lòng dâng nỗi buồn vời vợi, chúng đã đốt của anh rồi cành hoa tím bâng khuâng.
NÓI LỐI
Bờ đập Lâm Trung Thiên cũng con nước đôi bờ bên cao bên thấp
Cụm đước năm xưa còn đây quanh ngôi nhà lưu luyến
Ngói đỏ chang chang giữa nắng hè
Cũng hoa lục bình tim tím dọc bờ kinh
Chỉ một nhịp cầu qua sông ai chưa bắc
CÂU 5
Bốn năm xa quê với nỗi niềm riêng ngày xưa trăn trở để ngày về nghe ấm áp niềm vui trong lời mẹ kể.
Thôn xóm rầm ran trong mùa gặt hái có bóng ai qua trên bờ kinh ấy cho tôi mơ dáng người xưa và một cành hoa tím...hôm...nào.
Xóm nhỏ tôi ơi những năm xa lòng vẫn nghe thương nhớ rạt rào.
Để thầm trách mình sao ngày xưa không nói, không biết em có nhớ về những lúc xa nhau.
Mẹ nói ngày con lên đường rồi mấy tháng sau, nó từ giã mẹ đi làm liên lạc.
Rồi sau giải phóng nó về trên công tác, khi hỏi thăm con đôi mắt cứ ngập ngừng.
CÂU 6
Ôi cánh hoa lục bình màu tím đơn sơ bồng bềnh trôi giữa đôi bờ thương nhớ.
Có ai gọi cánh hoa vừa đi vừa nở, tôi chỉ nghe lòng trăn trở bâng khuâng.
Cúm núm kêu chiều rồi mấy bận, mẹ còn bơi xuồng vớt lục bình bón ruộng Thần Nông.
Mùa gọi mùa hai vụ lúa oằn bông, xóm nhỏ Lâm Trung Thiên chung lòng vào hợp tác.
Thấy mùa vui anh mơ ngày hai đứa chào cô bác và gọi tên em thuyền ơi ngày hạnh phúc đôi mình. (-)
Chờ nhau hoài ngày vui ta có nhau, áo cưới em may tím màu hoa lục bình xưa ấy.
Có giặc nào ngăn lòng ta thương nhớ, nhớ nhau hoài dù xa cách vẫn gần nhau.
Một bài ca cổ rất hay viết về quê hương Cần Đước được sáng tác bởi tác giả Nguyễn Minh Tuấn, xin chia sẻ đến quý độc giả.
Lời Ca Cổ Cần Đước Quê Em
NÓI LỐI
Anh xuôi Vàm Cỏ Đông về quê em Long Hựu
Cửa biển dạt dào con sóng vỗ triền miên
Long Hựu quê em Hựu Lộc Mỹ Điền
Gởi bao nỗi nhớ niềm thương dâng đầy...
PHỤNG HOÀNG
Tôi cứ thẫn thờ trong nỗi...nhớ...mong...
Tiếng sóng vỗ về như lòng ai đó
Gió chở mây về khung trời tím đỏ.
Hoàng hôn xế tàn, trăng rụng đáy sông sâu...
Anh tìm suốt đêm thâu, tóc trắng pha sương hay sương trắng mái đầu.
Về đến quê em lòng vui khôn tả...
Cần Đước Chợ Đào đã vào nhạc vào thơ...
Trăng sáng đêm nay trăng sáng tương lai trăng sáng cuộc đời.
Thôn xóm đông vui muôn nẻo đường về
Đồng ruộng vuông tôm trên đồng như trẩy hội.
Cuộc sống bộn bề tình nặng nghĩa sâu
Ngày nắng đêm sương trên cánh đồng Long Hựu
Sức trẻ hiến dâng hương sắc quê nhà
Cuộc sống tương lai thêm tươi đẹp cuộc đời...
CÂU 1
Câu hát ngày xưa đã đưa tôi về kỷ niệm
Long Hựu ơi lòng tôi lưu luyến nhớ quê hương qua từng cơn sóng...dâng...trào...
Biển quê hương có tình em đằm thắm dạt dào...
Thương Long Hựu xanh tươi từng nhịp thở, nghĩa xóm tình làng nặng chữ sắt son. (-)
Thương người đi xa về xây dựng lại quê hương, đã thắm máu xương của ông cha muôn đời nhân nghĩa.
Thắm tiếng ru hời của tình mẹ bao la, điểm tô cho quê em ngày thêm hương sắc...
CÂU 2
Em kể ngày xưa quê em nghèo lắm...
Nước mặn đồng chua trên hòn đảo nhỏ, cầu kênh bắc qua nối nhịp đôi bờ...
Long Hựu Đông Tây đã ao ước tự bao giờ.
Con đê dài lấn ra cửa biển, xa quạt quay đều mát rượi cánh đồng tôm. (-)
Lúa lên xanh xanh thắm xóm thôn, người Long Hựu qua rồi những năm dài trăn trở.
Nhà mới xây một góc trời ngói đỏ, đất khơi màu no ấm cũng về theo...
NÓI LỐI
Về thị trấn cho hoa đời chớm nở
Phố chợ đông tươi trẻ một miền quê
Em đi bên anh hoa tím áo bà ba
Màu mơ ước với nụ cười hiền hậu...
CÂU 5
Mình về Long Hòa vành đai Rạch Kiến dấu tích vàng son của một thời quê hương kháng chiến...
Cần Đước ơi mảnh đất kiên trung đã đi vào trang sử mà bình dị thân thương như khúc hát...quê...nhà...
Luống cải vườn rau bên trận địa đã xanh màu.
Long Định Long Cang bừng lên sức sống, khu công nghiệp nối liền sừng sững vươn cao. (-)
Những công trình tiếng máy vang xa, em vào ca ba bên đôi tay cần mẫn.
Chiếu Long Cang với niềm tin cháy bỏng, mỗi chuyến hàng đi được bè bạn đón mời.
CÂU 6
Đêm Chợ Đào trăng khuất rặng bần thưa, tiếng nhạc du dương vọng về nghe sâu lắng.
Bởi nơi đây là noi đờn ca tài tử, đã khơi mầm khắp chốn gần xa.
Tiếng chuông chùa đã trỗi canh ba, vẳng nghe cung oán cung thương gieo vào lòng thi sĩ.
Nhớ ơn tiền nhân có công khai phá, Cần Đước Chợ Đào đã vào nhạc vào thơ.
Ơi hồn nhạc cho đời biết trân trọng mến yêu, đã lưu truyền cho bao thế hệ.
Dẫu đất nước qua bao cơn dâu bể vẫn tỏa sáng lan xa hồn nhạc rạng ngời. (-)
Nàng Thơm Chợ Đào làm giàu xứ sở, Cần Đước quê mình vững bước đi lên.
Đi trong hạnh phúc dâng tràn.
Trong niềm vui mới huy hoàng hôm nay.
Đây là một bài tân cổ rất hay của tác giả Kha Tuấn, viết về vùng đất Xoài Đôi (Long Trạch - Cần Đước) nơi có hình ảnh người mẹ tảo tần bán rau ngoài chợ và mối tình của chính tác giả với cô bạn học đã đi lấy chồng xa. Bài tân cổ này rất phổ biến và được rất nhiều thí sinh chọn làm tiết mục dự thi các chương trình giọng ca tài tử cải lương trong thập niên 2000. Người Làm Ruộng xin chia sẻ với quý vị độc giả lời bài tân cổ này:
XOÀI ĐÔI
TÁC GIẢ: KHA TUẤN
NÓI LỐI
Hai mươi năm xa quê, em lấy chồng xứ lạ
Ngã tư quê mình vẫn gọi Xoài Đôi
Vẫn cái chợ nhỏ ngày xưa gió cuốn mù bụi đỏ
Em kéo nón nửa vành che mái tóc phủ bờ vai
VỌNG CỔ
CÂU 1
Hai mươi năm cũng đã nhòa phai mối tình non dại cũ. Và gió bụi thời gian cũng làm tóc tôi nhuốm bạc lâu... rồi.
Em cũng đâu còn là cô gái quê vai nặng gánh rau chiều.
Chỉ có ngã tư Xoài Đôi vẫn chia đều đi bốn ngã, cho mỗi lần về tôi nhận lại tuổi thơ. (-)
Nên băn khoăn hoài trước cổng trường xưa, cây điệp già vẫn còn nguyên dáng nghiêng nghiêng trầm mặc.
Bên ao sen ngày nào đang mùa tàn tạ, mặt ao úa buồn như tiếc thương hương sắc...
CÂU 2
Nhưng em ơi sen tàn rồi lại nở, cho mặt ao lại đầy đặn tươi hồng.
Còn em ra đi sao biền biệt không về?
Thương má già nua đầu bạc trắng, vai gánh rau chiều mòn mỏi ngóng trông con. (-)
Nhớ ngày em lấy chồng tóc má hãy còn xanh, ba mất sớm cảnh nhà thêm trống vắng.
Ly rượu mừng mà tràn nước mắt, trước sân nhà màu nắng cũng rưng rưng...
NÓI LỐI
Đám cưới của em, đàng trai ở xa, lễ rước dâu không có
Má tủi buồn chỉ đưa con ra tới chợ Xoài Đôi
Ôi cái chợ nhỏ quê mình gió cuốn mù bụi đỏ
Má lại nghiêng nón nửa vành, che mái tóc cho em.
VỌNG CỔ
CÂU 5
Hai mươi năm mái tóc xuân xanh của thời con gái, từng tựa vào vai tôi dịu thơm như hương lúa trên... đồng.
Vẫn đằm thắm trong tôi thi vị mối tình đầu.
Dẫu tình yêu ấy mong manh chỉ còn là nỗi nhớ, bởi em không thể đợi chờ kẻ phiêu bạt như tôi. (-)
Thì em ơi cũng đừng quên ngã tư Xoài Đôi, tuổi thơ của chúng mình ở đó.
Là quê hương có tấm lòng mênh mông của má, là cơn gió ru ta yên ả mỗi trưa hè.
CÂU 6
Chiều nay về, tôi thấy má gánh rau, gánh rau nặng oằn trên lưng còng của má.
20 năm giữa dòng đời bươn chải, má đã phải gánh rau chiều đi bán thay em.
Để mỗi chuyến xe về dừng lại ở Xoài Đôi, má lại đứng đợi rồi thở dài nghe đau nhói.
Em ở đâu sao không về với má, dù có cay đắng hẩm hiu hay đang hạnh phúc bên chồng. (-)
Đừng vô tình như chiếc lá em ơi
Khi tàn rụng mới tìm về gốc cội
Ngã tư Xoài Đôi vẫn chia đều đi 4 ngã
Có ngã nào mà không dài rộng đợi chờ em./.
Một bài vọng cổ rất hay của tác giả Phạm Văn Phúc nói về việc gìn giữ tình mẹ của những người con xa xứ qua câu hát, lời ru ngọt ngào thuở ấu thơ.
NÓI LỐI
Tôi đã gặp một bà mẹ trẻ giữa trưa hè ru con thơ bằng điệu nhạc loạn cuồng của miền Nam Mỹ xa xôi.
Và tôi cũng đã mấy lần dự cuộc tiễn đưa những người bạn tôi ra sân bay đi đoàn tụ.
Vậy mà trên tay họ vẫn còn trân trọng nâng niu cây đàn tranh xứ sở.
CÂU 1:
Hai điều đó đã làm cho tôi suy nghĩ, bạn ơi bạn sẽ là ai nếu không còn thương mẹ.
Sẽ ra sao khi xa lạ với ngôn ngữ quê hương bằng điệu lý câu...hò.
Sẽ về đâu khi bến vắng đợi con đò.
Để khi lớn khôn bạn không hề trống vắng, một tình mẹ tuyệt vời từ những lời ru.
Mẹ dạy vui buồn thương ghét giữa nhân gian từ buổi sơ sinh cho tới lúc trưởng thành.
Một ngọn nguồn đã khơi dậy từ đâu, từng điệu hát đơn sơ mà mênh mông dàn trải…
CÂU 2:
Ầu...ơ...con chim se sẻ nó đẻ trên cột đình
Bà ngoại đẻ má, má đẻ mình bạn ơi
Gian khổ hay giàu sang mỗi cuộc đời riêng tấm áo nhưng vẫn chung một nguồn cội quê nhà.
Xứ sở thiêng liêng bởi nhân nghĩa đậm đà.
Bạn ơi câu hát ru hay tiếng đàn tranh thổn thức bạn có ấm lòng nơi đất lạ trời xa.
Hãy biết ơn những câu hát ầu ơ những cung điệu quê hương mênh mông sâu lắng
Ai nỡ lãng quên và ai còn mang nặng để xa cách cũng gần mà tình mẹ lại đành xa.
NÓI LỐI
Thiên chức thanh cao thuộc về người mẹ
Trải cuộc đời với muối mặn gừng cay
Để cho con có vị ngọt của đời
Và hơn nữa một quê hương rất thật
CÂU 4:
Tìm đâu thấy trong những âm vang xa lạ, những hình ảnh quê hương cho con trẻ biết tôn...thờ
Biết trân trọng nâng niu từng chữ từng lời.
Bạn ơi có khi nào nghe lòng day dứt, khi tiếng đàn bầu nó trỗi điệu Nam Ai
Và khi bạn nếm hương vị lạ xa, chắc cũng không hơn được cái đậm đà của xứ sở
Không thể có mùi hương cau nhè nhẹ và hơi thở Việt Nam nơi xứ lạ quê người.
CÂU 5:
Điều gì đã khiến cho ai kia không nhớ nổi một lời ru, nhưng lại rất thuộc những bài ca du nhập.
Có phải chăng vì quê hương còn nghèo khó nên quay mặt đi với cung điệu quê nhà.
Để tìm kiếm ở nơi xa một tình cảm đậm đà.
Ai ơi nếu chưa ấm trái tim quê mẹ thì làm sao tìm được chút tình chân thật của người ta.
Cái nghèo nó buộc ta phải trông rộng nhìn xa, phải vươn tới nhưng xin đừng phụ bạc.
Manh áo cũ còn có ngày thay mới, còn tình nghĩa thì muôn thuở phải vun bồi.
CÂU 6:
Mỗi câu hát lời ru là một dòng suối mát, tuôn chảy ngàn đời sông biển mới mênh mông
Mình phải thương cái e thẹn ngại ngùng khi có người lỡ hát sai đàn lỗi nhịp.
Hãy hiểu cho nỗi lòng tha hương hoài vọng bằng câu hát tiếng đàn từ nguồn cội mang theo.
Đã thường tình chuyện kẻ ở người đi nhưng rất hiếm những cung điệu quê nhà nơi đất khách.
Xa mặt cách lòng mình đâu dám trách nhưng buồn hay lo khi thiếu đi một tình mẹ ru hời.
Bạn nhé bao giờ mình cũng hướng tới ngày mai nhưng xin hãy thương mẹ và nhớ ơn những lời ru sâu lắng.
Ầu...ơ...tay bưng dĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau.