phạm văn phúc
Một bài vọng cổ rất hay của tác giả Phạm Văn Phúc nói về việc gìn giữ tình mẹ của những người con xa xứ qua câu hát, lời ru ngọt ngào thuở ấu thơ.
NÓI LỐI
Tôi đã gặp một bà mẹ trẻ giữa trưa hè ru con thơ bằng điệu nhạc loạn cuồng của miền Nam Mỹ xa xôi.
Và tôi cũng đã mấy lần dự cuộc tiễn đưa những người bạn tôi ra sân bay đi đoàn tụ.
Vậy mà trên tay họ vẫn còn trân trọng nâng niu cây đàn tranh xứ sở.
CÂU 1:
Hai điều đó đã làm cho tôi suy nghĩ, bạn ơi bạn sẽ là ai nếu không còn thương mẹ.
Sẽ ra sao khi xa lạ với ngôn ngữ quê hương bằng điệu lý câu...hò.
Sẽ về đâu khi bến vắng đợi con đò.
Để khi lớn khôn bạn không hề trống vắng, một tình mẹ tuyệt vời từ những lời ru.
Mẹ dạy vui buồn thương ghét giữa nhân gian từ buổi sơ sinh cho tới lúc trưởng thành.
Một ngọn nguồn đã khơi dậy từ đâu, từng điệu hát đơn sơ mà mênh mông dàn trải…
CÂU 2:
Ầu...ơ...con chim se sẻ nó đẻ trên cột đình
Bà ngoại đẻ má, má đẻ mình bạn ơi
Gian khổ hay giàu sang mỗi cuộc đời riêng tấm áo nhưng vẫn chung một nguồn cội quê nhà.
Xứ sở thiêng liêng bởi nhân nghĩa đậm đà.
Bạn ơi câu hát ru hay tiếng đàn tranh thổn thức bạn có ấm lòng nơi đất lạ trời xa.
Hãy biết ơn những câu hát ầu ơ những cung điệu quê hương mênh mông sâu lắng
Ai nỡ lãng quên và ai còn mang nặng để xa cách cũng gần mà tình mẹ lại đành xa.
NÓI LỐI
Thiên chức thanh cao thuộc về người mẹ
Trải cuộc đời với muối mặn gừng cay
Để cho con có vị ngọt của đời
Và hơn nữa một quê hương rất thật
CÂU 4:
Tìm đâu thấy trong những âm vang xa lạ, những hình ảnh quê hương cho con trẻ biết tôn...thờ
Biết trân trọng nâng niu từng chữ từng lời.
Bạn ơi có khi nào nghe lòng day dứt, khi tiếng đàn bầu nó trỗi điệu Nam Ai
Và khi bạn nếm hương vị lạ xa, chắc cũng không hơn được cái đậm đà của xứ sở
Không thể có mùi hương cau nhè nhẹ và hơi thở Việt Nam nơi xứ lạ quê người.
CÂU 5:
Điều gì đã khiến cho ai kia không nhớ nổi một lời ru, nhưng lại rất thuộc những bài ca du nhập.
Có phải chăng vì quê hương còn nghèo khó nên quay mặt đi với cung điệu quê nhà.
Để tìm kiếm ở nơi xa một tình cảm đậm đà.
Ai ơi nếu chưa ấm trái tim quê mẹ thì làm sao tìm được chút tình chân thật của người ta.
Cái nghèo nó buộc ta phải trông rộng nhìn xa, phải vươn tới nhưng xin đừng phụ bạc.
Manh áo cũ còn có ngày thay mới, còn tình nghĩa thì muôn thuở phải vun bồi.
CÂU 6:
Mỗi câu hát lời ru là một dòng suối mát, tuôn chảy ngàn đời sông biển mới mênh mông
Mình phải thương cái e thẹn ngại ngùng khi có người lỡ hát sai đàn lỗi nhịp.
Hãy hiểu cho nỗi lòng tha hương hoài vọng bằng câu hát tiếng đàn từ nguồn cội mang theo.
Đã thường tình chuyện kẻ ở người đi nhưng rất hiếm những cung điệu quê nhà nơi đất khách.
Xa mặt cách lòng mình đâu dám trách nhưng buồn hay lo khi thiếu đi một tình mẹ ru hời.
Bạn nhé bao giờ mình cũng hướng tới ngày mai nhưng xin hãy thương mẹ và nhớ ơn những lời ru sâu lắng.
Ầu...ơ...tay bưng dĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau.