Lời Vọng Cổ Về Long An Nghe Cung Đàn Miền Hạ
Tác giả: Ngô Hồng Khanh
NÓI LỐI
Lúa níu đôi chân, chân bám đất
Tôi về miền hạ dưới mưa rơi
Bâng khuâng ai trỗi bài vọng cổ
Khoan nhặt đầy vơi tiếng cuộc đời
Cần Đước ơi tôi về đây vẫn đất bám đôi chân mưa tuôn miền hạ, mưa thương nhớ ai mưa dài theo sóng lúa rơi xuống lời ca đẫm ướt cung...đàn.
Đàn chuyển cung xuân, câu ca xưa còn chan chứa nỗi niềm.
Lý ngựa ô nam tiếng vó ngựa phi qua Chợ Trạm, hay tiếng gió căng buồm thuyền lướt sóng phương Nam.
Tiếng mái dầm khuya vượt Vàm Cỏ, khúc giang nam lưu thủy trường ai xuôi Rạch Kiến Chợ Đào.
Em hát lý qua cầu trăng rụng xuống trăng trôi, bối rối lòng tôi gạo nàng thơm vương mái tóc.
Mỗi khúc ca ngân một nỗi lòng lữ thứ, mỗi tiếng đàn buông một giọt máu phong trần.
Bao hạt gạo trắng thơm mấy cung bậc bỗng trầm.
Trong khói bom cay trên vành đai Rạch Kiến, cây lúa Chợ Đào vẫn ngậm sữa trổ bông.
Thương ải nhạn sương buồn mờ mịt khúc chiêu quân, mưa Mỹ Lệ cung đàn xưa rưng ngấn lệ.
Ai hát khúc Nam Ai thuyền ai xa xứ, kinh Nước Mặn mình về thuyền cũ đã về chưa.
NÓI LỐI
Ầu....ơ...ghe anh đỏ mũi xanh lườn
Ở trên Gia Định
Ầu...ơ...ở trên Gia Định
...xuống vườn thăm em
Long Hựu cù lao ba nhánh sông quê trôi về biển rộng, sáng nhớ chiều thương cửa biển mờ sương mưa chan nắng gội cho câu hát quê hương vời vợi tâm...tình.
Câu hát tương tư mình nhớ thương mình.
Khúc năm cung sóng xô vàm Nhựt Tảo, rừng dừa nước chuyển mình nhuộm sắc rừng thương.
Cần Đước quê nghèo dân ấp dân lân, máu nghĩa sĩ nghĩa nhân thắm đỏ.
Nghèo cạp đất, chết vùi thây trong đất, hát nữa đi em cung oán thuở đoạn trường.
Cần Đước ơi! Tôi về đây đi giữa cơn mưa, mưa buốt lạnh tiếng tơ lòng sưởi ấm.
Càng thương lắm những bàn tay rám nắng, khảy cung đàn gieo hạt thắm đồng xanh.
Tay cầm cày cầm súng thuở chiến tranh, hồn chiến sĩ hóa tâm hồn nghệ sĩ.
Mưa miền hạ rơi dài theo sóng lúa, rơi xuống hồn tôi câu hát đượm tình người.
Về miền hạ vui mùa tôm no ấm, thương kiếp nghèo xưa cạp đất đáy sông sâu.
Mưa miền hạ lúa nàng thơm thơm ngát, ai trỗi cung đàn đẫm ướt tim tôi.