Lời Vọng Cổ: Khi Rừng Sim Thay Lá
Xin gửi tới quý độc giả lời bài vọng cổ rất hay của soạn giả Kiên Giang, từng được nữ danh ca Thanh Nga trình bày rất thành công.
Khi Rừng Sim Thay Lá
Tác giả: Kiên Giang
NÓI LỐI
Rừng sim thay lá non rồi
Hiu hiu gió bấc sụt sùi lòng em
Em là sơn nữ rừng sim tím
Gùi trái sim bán chợ kinh kỳ
Em đã yêu tráng sĩ tự bao ngày
Khi nhớ người em thổi khèn sơn cước.
VỌNG CỔ
CÂU 1
Khi tiếng khèn giữa đồi sim vừa dứt, em thoáng mơ qua ánh lửa bóng… ai… về…
Treo chiếc khèn lên phênh vách, em vội bước ra hè.
Em ngỡ người tráng sĩ của lòng em, vừa buộc cương ngựa ở cầu thang. (-)
Nhưng khi ánh lửa bừng lên, sáng soi miền sơn dã.
Em chỉ thấy mấy chiếc lá kè đong đưa, như nếp quân kỳ tung bay trong gió.
CÂU 2
Đồi sim đã thay sắc tím mấy hôm rồi.
Chiều chiều cỡi ngựa lên đồi. Lặng nhìn khói lá thành mây trên trời.
Lòng em nương giữa khói mây. Cho chàng nhìn thấy khói quê mà tìm. (-)
Tìm người ở đỉnh đồi sim. Chiều chiều cỡi ngựa đợi tin quân về.
Hoa sim đã nở tím đồi. Nhưng không ai hái để cài tóc em.
NÓI LỐI
Ngày đi anh hẹn khi rừng thay lá
Sẽ trở về ấp ủ đóa hoa rừng
Quét lá khô em nhúm lửa hồng
Nhưng không sưởi ấm lòng băng giá
VỌNG CỔ
CÂU 4
Vì mấy phen rừng sim thay lá, mà tráng sĩ xông pha muôn dặm… chưa… về….
Em là sơn nữ còn thơ, anh là tráng sĩ kinh kỳ.
Người sơn nữ vốn mộc mạc ngây thơ, khi đã yêu thì yêu đậm đà tha thiết. (-)
Nhưng em có biết người miền Kinh, có thật tình yêu sơn nữ.
Hay mải mê bóng sắc gái giàu sang, rồi phụ rẫy đóa hoa rừng.
CÂU 5
Em không phải là nàng Tô Thị trông chồng
Hóa thành hình đá vọng phu, nhưng nếu chàng phụ rẫy đóa hoa rừng.
Thì em sẽ lên đỉnh đồi sim, mà khóc một mối tình tan vỡ
bằng dòng huyết lệ. Cho đến khi nào niềm đau khổ, biến em thành đá vọng phu (-)
Rồi một chiều hành quân qua thôn bản cũ, anh sẽ xuống ngựa.
Ở đồi sim xưa để chiêm bái tượng đá của người sơn nữ chung tình.
CÂU 6
Vì quá nhớ thương em mới mơ ước hão huyền. Chứ em vẫn biết người tráng sĩ miền Kinh.
Vẫn yêu âm thầm sơn nữ rừng sim. Nhưng vì nợ nước, vì nạn sứ quân
Chàng còn xông lướt giữa đám ba quân. Nhưng mấy mùa rừng thay lá.
Anh vẫn chống gươm bên phiến đá mơ bóng hình em trong khói lam chiều (-)
Tình em gởi áng mây trôi. Khi rừng thay lá nhớ ai sa trường.
Em tuy là đóa hoa rừng. Chỉ yêu tráng sĩ anh hùng Việt Nam.